Thầy Nho bắt bệnh ung thư gan cho Giáo sư văn Như Cương


Thầy cương thoát hiểm rồi. Cái u vệ tinh, cạnh cái u chính tan rồi. Không chảy máu nội khối, khôi hoại tử tế bào gan nữa. Và quan trọng nhất là không còn huyết khối tĩnh mạch cửa...”. Thầy Nho hồi hởi thông báo về tiến triển bệnh tình của GS Văn Như Cương.

          Tôi biết tin nhà giáo Văn Như Cương bị bệnh ung thư qua thầy Vịnh (Tiến sĩ Nguyễn Văn Vịnh). Chiều chủ nhật, thầy Vịnh gọi tôi đi uống bia hơi và bảo. “Anh Văn Như Cương bị ung thư gan, đang nằm ở Việt Đức. Tôi vừa vào thăm và có khuyên gia đình nên tìm đến thầy Nho để chữa trị”.
          Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy thầy Vinh chưa từng gặp thầy Nho bao giờ . Gia đình và bạn bè thầy cũng chưa ai gặp thầy Nho chữa bệnh ung thư, không hiểu sao thầy lại tin tưởng vào thầy Nho đến vậy? Thầy Vịnh người dân tộc Thái. Người Thái uống rượu nhiều và bị ung thư cũng khôi ít. Vì thế dân tộc Thái có bài thuốc lá trị  gan khá hiệu quả.Có lẽ chính vì thé mà thầy Vịnh tin Đông Y có thể chữa khỏi được bệnh ung thư gan cửa GS Văn Như Cương. Thầy Vịnh nói thêm: “với một số bệnh ung thư mà Tây y đang bó tay thì chỉ có thể  chữa bằng Đông y thôi”.
          Tối ngày thứ hai cô giáo Oanh (vợ thầy Văn Như Cương) gọi cho tôi thông báo: “Anh Cương bị ung thư gan. Thế trạng yếu quá, không thể mổ. Tôi nghe thầy Vịnh nói là anh có quen thầy Nho ở Sóc Sơn có thể chữa được bệnh ung thư. Tôi muốn lên đó để thử xem sao”. Tôi nói: “chiều thứ tư (23/7/2014) tôi và thầy Vịnh sẽ cùng chị lên nhà thầy Nho”. Rồi tôi gọi điện ngay cho thầy Nho về trường hợp của thầy Văn Như Cương. Thầy Nho nói: “Tôi có biết tiếng thầy Văn Như Cương. Thầy không chỉ là một nhà giáo nổi tiếng mà còn là một nhà giáo dục đầy tâm huyết. Nhưng anh Ngọc Tuệ đừng khuyên gì bệnh nhân cả. Với sự hiểu biết, cũng như quen biết của gia đình Thầy Cương họ tự biết phải làm gì”.
          Chiều 23/7/2014, cô giáo Oanh cùng các con lên nhà thầy Nho ở Sóc Sơn. Thầy Vịnh và tôi đi cùng với gia đình.Sau khi đọc kỹ bệnh án của thầy Văn Như Cương, tôi thấy thày Nho ngồi yên lặng một lúc rồi mới nói: “Khỏi thôi. Gia đình cứ yên tâm”.
          Với bệnh ung thư các thầy thường có 2 cách nói. Cách thứ nhất là  cho gia đình bệnh nhân biết rằng bệnh rất nặng. Cách thứ 2 là động viên kiểu như thầy Nho vừa nói. Còn thầy Nho thì khác, thường nói sự thật. Anh Nguyễn Văn Phương, 48 tuổi ở thông Lương Phúc, xã Việt Long, huyện Sóc Sơn bị ung thư gan đã bị xơ, khi người nhà mang bệnh án đến để lấy thuốc thì thầy Nho bảo : “Hy vọng sống chỉ có 1/1000 thôi. Tôi xin biếu gia đình 5 ngày thuốc về uống thử. Nếu đỡ thì lấy tiếp”. Thầy Nho nói thế vì trong bệnh án của anh Phương, bóng đen “thần chết” đã lù lù hiện rồi. Và trên thực tế, gia đình anh Phương cũng đang khẩn trương lo hậu sự. Quan tài đã mua, đội kèn đã thuê, lợn gà đã trói sẵn để ngoài sân. Còn bệnh nhân thì đang thoi thóp thở, lưỡi tụt sâu vào phía trong vòm họng. Nhưng không ngờ 5 ngày uống thuốc đó đã thắp lên cho gia đình anh Phương anh sáng hy vọng. Uống thuốc vào thấy đỡ nhiều, gia đình anh lấy thuốc cho bệnh nhân uống tiếp. Và anh  Phương đã khỏi bệnh hoàn toàn như trong mơ. Còn với bệnh ung thư gan của thầy Cương thì thầy Nho nói:  “sẽ khỏi thôi”. Thầy Nho nói thế là có hy vọng đấy.
          Nhưng hơn 1 tuần sau, tôi nghe tin thầy Cương vẫn chưa uống thuốc của thầy Nho. Tôi gọi điện trao đổi với thầy Vịnh thì thầy Vịnh cho hay: “Anh còn lạ gì anh Cương nữa. Anh Cương có 6.000 học sinh nghĩa là có 12.000 phụ huynh. Trong số đó có không ít giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ. Lúc này gia đình đang tham khảo ý kiến của rất nhiều người, mà trước hết là các bác sĩ Tây y. Đành phải chờ đợi thôi”. Hôm sau cô giáo Oanh gọi cho tôi thông báo: “Bệnh viện Việt Đức quyết định mổ để thắt động mạch gan cho anh Cương. Ngày mai ca mổ sẽ được tiến hành”. Tôi lại gọi điện trao đổi với thầy Vịnh, trong điện thoại, thầy Vịnh chép miệng: “Thuốc vào cơ thể theo đường máu. Động mạch bị tắc thì thuốc vào đường nào?”. Ngay lúc đó tôi gọi điện cho thầy Nho. Thầy Nho nói: “Gia đình đã quyết như thế thì biết làm sao. Anh đừng nói gì kẻo ảnh hưởng đến tư tưởng thầy Cương và gia đình. Thuốc vẫn vào được, tất nhiên là chậm hơn nhiều”.
          Sau khi đã phẫu thuật thắt động mạch, chị Oanh gọi cho tôi: “Tôi quyết định đưa anh Cương sang bệnh viện Vinmec, vì Việt Đức không cho nhà tôi uống thêm bất cứ thứ thuốc nào”. Mấy hôm sau chị Oanh gọi lại bảo: “Tôi đưa nhà tôi về rồi. Nếu được thầy Nho đến thăm cho thì tốt quá”. Tôi biết lịch làm việc của thầy Nho. Thứ hai hàng tuần thầy không tiếp bệnh nhân mà đi thăm các bệnh nhân đặc biệt nặng. Vì thế thầy có thể xếp lịch đến thăm thầy Cương tại nhà riêng. “Sáng thứ hai, tôi sẽ vào Nghệ An thăm 4 bệnh nhân nặng. Đã hứa với người ta rồi, không thay đổi được. Ba giờ sáng khởi hành. Vào Nghệ An khoảng 8 giờ, thăm bệnh nhân xong quay ra ngay, khoảng 15h  tôi sẽ có mặt tại nhà thầy Cương”, thầy Nho đáp lại lời mời của gia đình GS Văn Như Cương. Nhưng kế hoạc của thầy Nho bị cháy vì quốc lộ 1 có gần 100km đang sửa chữa, xe phải chạy rất chậm nên gần 22h thầy Nho mới về  thăm thầy Cương được.
          Thăm bệnh nhân ung thư vào buổi tối là rất khó khăn,  vì không nhìn được thật rõ sắc diện. Thánh y Kỳ Bá viết rằng: “sắc mặt có màu xanh đậm như màu cỏ chutws là chứng tử (triệu chứng tử vong). Có sắc vàng và ăn không tiêu là chứng tử. Sắc đen như màu tàn thuốc là chứng tử. Mặt đỏ như bị ngưng huyết là chứng tử. Mặt trắng bệch cũng là chứng tử”. Nhưng ban đêm, thầy Nho không nhìn chính xác được sắc mặt của người bệnh, chỉ khám bằng tay thôi. Trên ô tô về Sóc Sơn, thầy Nho gọi cho tôi: “Bụng thầy cương mềm. Da bụng mỏng. Như thế là hơi yên tâm. Ung thư gan mà bụng cứng, da bụng dày là sắp xơ gan cổ chướng đến nơi rồi. Điều trị rất mệt. Nhưng nhất định tôi vẫn phải thăm lại thầy Cương vào ban ngày”. Hai ngày sau, chị Onah lại gọi nói với phóng viên: “Vì anh Cương không ăn được nên tôi phải đưa anh ấy vào viện để tiếp đạm”. Tôi gọi điện hỏi thầy Nho thì thầy nói: “Không ăn được thì phải tiếp đạm thôi, không còn cách nào khác. Nhưng đạm sẽ nuôi khối u ở gan nhiều hơn nuôi thầy Cương. Việc điều trị sẽ lâu hơn. Nhưng anh Ngọc Tuệ dừng nói gì cả mà ảnh hưởng đến tư tưởng của bệnh nhân và tinh thần của gia đình”.
          Ngày chủ nhật (10/08/2014) thầy Nho gọi điện cho tôi,”Chiều nay tôi có cuộc họp ở nhà hát lớn Thành phố. Họp xong tôi sẽ đến thăm thầy Cương ngay”. Thật ra đó không phải là cuộc họp mà thầy Nho đi nhận giải thưởng cho 100 đơn vị và cá nhân xuất sắc của khối ASEAN. Nhận giải thưởng xong, thầy Nho ra khỏi nàh hát ngay, không ở lại để quay phim chụp ảnh và trả lời phỏng vấn báo chí. Tôi đợi thầy Nho trước cổng trường Lương Thế Vinh với một chút lo lắng vì từ khi thầy Cương bị bệnh đến giờ tôi chưa được nhìn thấy thầy. Hóa ra tình hình tốt hơn tôi tưởng nhiều. Khi chúng tôi đến, thầy Cương đang ngồi làm việc trên bàn. Sắc diện của thầy sáng mịn. Thầy y Biểu Thước viết: “Người bệnh gan sắc mặt sáng mịn là chứng sinh (triệu chứng sống và tốt)”. Những chỉ số của thầy Cương cũng rất tốt. Huyết áp 120/70. Men gan không cao. Thầy Nho bắt mạch và gật đầu: “Mạch tốt, nhưng thầy cũng cần phải đi khám lại thật cẩn thận. Nhớ cho tôi một bản photo kết quả của bệnh viện”.
          Ngày thứ 3 (12/08/2014) thầy Cương đi khám lại. Trong ngày hôm đó, thầy Nho 6 lần gọi cho tôi hỏi xem đã có kết quả chưa? Nhưng mãi hôm sau 13/8 tôi mới có kết quả để mang cho thầy Nho. Không cần xem phim, chỉ cần đọc kết quả chụp cắt lớp vi tính, thầy Nho đã nói với tôi giọng rất vui: “Thầy Cương thoát hiểm rồi. Cái u vệ tinh, cạnh cái u chính tan rồi. Không chyar máu nội khối, không hoại tử tế bào gan nữa. Và quan trọng là không còn huyết khối tĩnh mạch cửa. Nếu còn cái này thì tính mạng vẫn bị đe dọa. Bệnh nhân có thể tử vong rất nhanh. Nhưng giờ thì ổn rồi. Anh nói thầy cố gắng ăn. Lúc này cơm cũng là thuốc”.


Theo Ngọc Tuệ - báo Người Giữ Lửa số 56 (03/09/2014)