“Bác sĩ cũng không tin nổi là bệnh ung thư thực quản của tôi đã tan biến”


Ông Từ Văn Đức 55 tuổi, Liên Phương, Thường Tín, Hà Nội) phát hiện ung thư thực quản từ đầu năm 2014. Gia đình ông đã dùng tới những biện pháp điều trị tích cực nhất, đắt tiền nhất. Song, bệnh lại càng nặng thêm. Đến lúc ông Đức cận kề  cửa tử, có người mách ông lấy thuốc Nam. Đó là bước ngoặt lớn trong quá trình chữa chạy bệnh ung thư thực quản của ông.
PV: Xin chào ông. Chúng tôi đến gặp ông theo lời hẹn trước từ hôm qua.
Ông Từ Văn Đức: À, xin lỗi các anh. Đúng là tôi có hẹn với các anh lúc 10h sáng. Nhưng, từ sáng sớm tôi đã bận với ruộng rau muống. Các anh hiểu cho, tôi từng nghĩ là không còn làm nổi việc gì nữa, nay mạnh khỏe lại khiến tôi thích làm việc, quên cả giờ giấc.
Được biết, ông đã phát hiện bệnh ung thư thực quản từ đầu năm 2014. Xin ông cho biết chi tiết?
Đúng là tôi bị ung thư thực quản mà..Giấy tờ khám bệnh còn đây này, anh không tin thì xem đi. Tôi bị nặng luôn ấy. Nguyên nhân cũng là bởi tôi uống rượu nhiều, ăn cay nóng nhiều. Tôi là bộ đội phục viên mà, thích uống rượu lắm. Uống rượu suốt ngày, không cần giờ giấc gì cả. Nên cái thực quản của tôi mới bị ảnh hưởng nặng.
Hồi đầu năm mới đây, suốt cả nửa tháng tôi không ăn uống gì được. Nói đúng hơn ăn vào cái gì là nôn ra cái ấy. Không nuốt qua được cổ họng nữa kia. Vợ con tôi lo lắng lắm, nhưng tôi mặc kệ. Tính tôi vốn ngang tàn lắm, chả biết sợ cái gì bao giờ. Với lại, 55 tuổi rồi, tôi chưa uống một viên thuốc, chưa tiêm một lần nào. Tôi tự phụ vào sức khỏe của mình nên chẳng  lo lắng gì.
Tuy nhiên tình trạng  của tôi mỗi lúc một suy kiệt. Người cứ lả đi vì thiếu chất. Gia đình kiên quyết đưa tôi đến bệnh viện gần nhà để kiểm tra. Các bác sỹ làm các xét nghiệm nhưng không phát hiện ra nguyên nhân khiến tôi không ăn được. Họ chỉ tìm ra là men gan của tôi tăng cao, chị bị xơ gan đến nơi rồi. Họ đòi nội soi để xem bụng dạ của tôi có vấn đề gì không. Ôi giời ơi, nội soi thì tôi xin khiếu. Làng tôi có người nội soi dạ dày mà bị mất mạng đấy, không biết là nguyên nhân gì. Tôi ngại quá nên kiên quyết  không cho nội soi.
Lại một lần nữa gia đình phải ép tôi thực hiện nội soi. ừ, soi thì soi, tôi không thèm gây mê, cứ để bác sĩ đưa cái ống nội soi vào. Ống soi vừa vào quá cổ họng, đến thực quản, bác sỹ đã phát hiện khối u sần sùi chảy máu ở đó. Họ mới gọi người nhà của tôi vào nói chuyện riêng. Nghi là u ác, nhưng  phải lấy tế bào để làm sinh thiết thì mới kết luận được. Qua một tuần sau, kết quả sinh thiết thấy rõ là tôi bị ung thư thực quản.
Sau khi phát hiện bệnh ung thư thực quản, phản ứng của ông và gia đình như thế nào?
Còn phản ứng cái gì nữa! Sợ mất ăn mất ngủ luôn ấy chứ. làng này, độ tuổi như tôi, chết vì ung thư thực quản nhiều lắm. Cũng tại cái tội uống rượu nhiều cả đấy. Tôi cũng lo sẽ chung số phận với họ. Vợ con, anh em, họ hàng xúm cả vào bàn bạc. Cuối cùng quyết định cho tôi sinh thiết thêm lần nữa, xem có chắc là ung thư không. Kết quả lần hai cũng y như lần 1tooi đeo trên cổ bản an stuwr hình rồi.
Thôi thì, còn nước còn tát, gia đình đưa tôi lên  bệnh viện K để điều trị. Tại đây, bác sỹ nói là khối u của tôi không thể làm phẫu thuật được, phải điều trị bằng tia xạ hoặc hóa chất. Trước tiên, để giải quyết việc tôi ăn không vào, họ ký giấy cho tôi xuống cơ sở 3 của viện để mổ, cấy ống xông vào dạ dày.
Những ngày tháng sau đó mới là tận cùng khổ cực, các anh ạ. Tôi xạ trị tổng cộng 5 lần, 30 mũi. Mỗi lần như vậy, gia đình lại thuee xe cho tôi từ nhà lên bệnh viện ăn chực nằm chờ để được trị xạ, xong rồi lại về. Vì tôi yếu quá, không  thể nằm ở bệnh viện được. Anh không gặp tôi lúc đó nên không biết được, tôi cứ như con ma ấy. Da đen sạm,  người gầy tong teo. Tôi bị mất 12kg thịt cơ mà. Lúc chưa bệnh, tội nặng 57kg. Khi xạ xong, tôi còn 45kg. Người rất là yếu mà bệnh tình không có dấu hiệu thuyên giảm gì. Tôi vẫn không ăn được, cơ thể gần như không còn gì. Tinh thần cũng rất kém, chỉ sợ không biết đi lúc nào. Sau khi xạ trị, tôi còn truyền thêm 2 lần hóa chất nữa. Cũng không ăn thua gì. Ăn uống thì vẫn phải dùng ống xông, mỗi tháng thay ống một lần . Còn cổ họng lúc nào cũng thấy khó chịu, đau nhức.
 Ông đã điều trị ung thư bằng liệu pháp xạ trị và hóa trị. Ngoài ra ông còn sử dụng cách nào khác để đối phó với căn bệnh này không?
Sau 2 lần truyền hóa chất, thì kinh tế nhà tôi cũng lâm vào cảnh khánh kiệt. Không còn tiền để điều trị tiếp nữa. Tôi cũng xác định tinh thần, chấp nhận số phận của mình rồi.
May quá, lúc bấy giờ, khoảng đầu tháng 3, người em rể của tôi tên là Liêm có đọc được thông tin về lương y Nguyễn Bá Nho chữa một số ca bệnh ung thư. Ban đầu tôi không tin lắm, vì Tây y cũng bó tay, thì ông lang sao mà chữa được? Tôi kiên quyết không đến gặp thầy Nho. Vì thế, chú Liêm với con trai tôi lặn lội đến nhà ông ấy ở Sóc Sơn để kể bệnh và xin thuốc. Còn đôi chút nghi ngờ, nên con tôi chỉ lấy nửa tháng thuốc thôi.
Tôi uống thuốc thầy Nho, 3 ngày đầu không thấy biến chuyển gì. Tôi đã định thôi. Tuy nhiên qua ngày thứ 4, bệnh tình của tôi có chuyển biến bất ngờ. Tôi không còn thấy khó chịu ở cổ nữa. Lúc ấy, tôi thử ăn như bình thường chứ không dùng ống xông nữa. Thật kỳ lạ, thức ăn trôi qua thực quản một cách dễ dàng, tôi không bị nôn ra nữa. Cứ như vậy, mỗi ngày tôi vẫn uống thuốc của ông Nho, và cố gắng ăn bằng cách nhai nuốt.
Sau 2 tháng uống thuốc Nam, sức khỏe của tôi đã tốt lên trông thấy. Tôi tăng cân, cảm thấy cơ thể khỏe mạnh, phấn chấn. hiện tại, tôi đã nạng gần 51kg. Như anh thấy đấy, tôi đã có thể đi làm bình thường, không phải nằm bẹp dí một chỗ như hồi bệnh.
Những biểu hiện bên ngoài không thể phản ánh việc ông đã đẩy lùi bệnh ung thuyw hay chưa. Từ khi uống thuốc của thầy Nho, ông có đi khám lại hay không?
Tôi có đi khám lại chứ. Cứ 2 tháng, tôi lại đến bệnh viện khám một lần. Mới đây, bác sĩ bảo bệnh tình của tôi tiến triển rất lạ. Họ cho tôi đi thử máu, nhưng không thấy tế bào ung thư. Họ còn sờ nắn khắp người tôi, xem có nổi u, cục ở chỗ nào không. Tuyệt đối không có gì. Thế có sướng không cơ chứ.
Cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này.


Theo báo Người Giữ Lửa số 59 (24/09/2014)